Tag: truyện cười

  • TỔNG HỢP 1001 TRUYỆN CƯỜI

    Phu nhân nhà quyền quý nọ mua một chiếc bình hoa cổ rất đẹp. Bà ta thích nó đến nỗi muốn sơn lại phòng mình cho giống màu chiếc bình hoa. Thế nhưng dù đã thuê về rất nhiều thợ sơn nổi tiếng thì vẫn không ai trong số họ có thể chế ra màu sơn giống hệt màu bình.

    Giữa lúc ấy, có một người đến xin gặp và tự tin nói rằng mình có thể sơn lại phòng đúng như bà ta muốn. Kết quả là anh ta thực sự đã tạo ra được màu sơn y hệt màu của chiếc bình, khiến cho vị phu nhân vô cùng vui sướng và quyết định trọng thưởng hậu hĩnh.

    Lúc anh ta về nhà, cậu con trai tò mò hỏi chuyện:

    – Bố làm thế nào mà tài thế?

    – Có gì đâu. – Anh ta thản nhiên đáp – Bố sơn lại luôn cả chiếc bình.

    😀😀😀😀😀

    Hai người bước vào nhà hàng dùng bữa tối. Đang lúc họ định gọi món thì người phục vụ nhắc khéo:

    “Thưa quý khách, nhà hàng chúng tôi chỉ phục vụ với mức thanh toán từ hai triệu đồng trở lên thôi ạ”.

    Nghe xong, một trong hai người liền nói:

    – “Được! Thế ở đây một đĩa đậu phụ giá bao nhiêu?”
    – “Dạ, 30 nghìn đồng, thưa quý khách”
    – “Được, thế cho 70 đĩa đậu phụ ra đây”.

    Nhân viên phục vụ ghi xong liền đi mất. Một lúc sau, quản lý nhà hàng đi tới, cười xuề xòa nói với hai vị khách nọ:

    “Thưa quý khách, quý khách cứ thoải mái gọi món đi ạ. Bao nhiêu tiền cũng được, không có giới hạn tối thiểu tối đa gì hết!”

    😀😀😀😀😀

    Ngày nọ, có một nhà bác học ngồi thuyền ngắm cảnh. Nhà bác học hỏi anh phu chèo thuyền: “Này anh phu, anh được học kiến thức về sinh vật học không?”. Anh phu đáp: “Tôi không”. “Thế là anh phí mất ¼ cuộc đời rồi” – Nhà bác học nói. Một lúc sau, ông ta lại hỏi: “Anh có hiểu triết học không?”. “Tôi không”. “Thế thì anh lại phí mất ¼ cuộc đời nữa rồi”. Được một lúc, nhà bác học lại hỏi: “Thế anh có tìm hiểu khoa học không?”. Anh phu vẫn trả lời: “Tôi không”. Đúng lúc này đột nhiên trời đổ mưa to, phong ba bão táp nổi lên, nhưng con sóng dữ dằn đập vào mạn thuyền. Anh phu quay lại hỏi nhà bác học: “Ông có biết bơi không?”. “Tôi không” – nhà bác học đáp. “Thế thì ông sắp mất cả cuộc đời rồi đấy”.

    😀😀😀😀😀

    Một bệnh nhân mặt mày ảo não đến gặp bác sĩ, nói: “Dạo này trong xóm tôi mới xuất hiện một con chó hoang, cứ đến đêm là sủa inh cả lên, không cho ai ngủ. Tôi sắp phát điên lên rồi!” Bác sĩ nghe xong liền kê ngay cho bệnh nhân đơn thuốc ngủ. Khoảng một tuần sau, người đó lại đến khám, lần này trông còn tiều tụy hơn lần trước, hai mắt thâm quầng như gấu trúc. Bác sĩ sốt sắng hỏi: “Anh sao thế? Thuốc ngủ không có tác dụng à?”. Bệnh nhân mệt mỏi trả lời: “Mấy đêm nay, đêm nào tôi cũng thức rình bắt con chó đó để cho nó uống thuốc, nhưng nó chạy nhanh quá, tôi đuổi mãi không kịp”.

    😀😀😀😀😀

    Một vị chủ tịch huyện bị cách chức, vì quá uất hận mà ngã bệnh, chỉ có thể nằm bẹp trên giường.

    Bác sĩ khuyên: “Thử đọc thông báo khôi phục chức vụ cho ông ấy xem, biết đâu lại có tiến triển”.

    Người vợ nghe thế thì nghĩ bụng: “Đã đọc thì đọc hẳn thông báo thăng chức lên chủ tịch tỉnh cho ông ấy sướng một thể.”

    Ai dè người chồng nghe xong thì cười ha hả bật dậy, khoẻ mạnh như xưa.

    Bác sĩ thở dài: “Sao lại không nghe lời tôi dặn, tự ý tăng liều thế này chưa chắc đã là hay”.

    Quả nhiên, sau khi biết được sự thật người chồng đã phát điên.

    Bài học rút ra : Đừng sợ thất bại, hãy dũng cảm đối diện với nó, đừng để nó ngăn cản bước đi của bạn. Cuộc đời là một hành trình, ai cũng được nếm trải nhiều trải nghiệm khác nhau, thất bại cũng nằm trong đó.

    😀😀😀😀😀

    Một người đi chợ, mua được con lợn. Dọc đường về, trời nắng, đang định vào quán bên đường uống nước thì gặp một chú lính lệ.

    Chú lính lệ hỏi:

    – Anh kia, con lợn giá bao nhiêu?

    Anh ta thấy thầy quyền cũng chú ý đến mình và con lợn, liền lễ phép trả lời:

    – Dạ, hơn quan đấy ạ.

    Tên lính liền cho anh ta một bạt tai, rồi mắng:

    – Mày láo! Dám nói lợn hơn quan à?

    – Dạ, tôi lỡ lời!

    Anh van lạy mãi, chú lính mới tha cho. Đi một đoạn lại gặp chú khách. Chú khách lại hỏi giá con lợn. Đang ấm ức trong lòng, anh ta liền bảo:

    – Mới bị một vố trắng răng ra rồi, tôi không nói.

    Cho là anh ta hỗn xược, chú khách đánh cho một gậy bảo:

    – Mày lại chế nhạo ta trắng răng à?

    Anh ta bỏ chạy thục mạng, nghĩ rằng chơi với những chú khách thế này, chỉ có thiệt thân. Về gần đến đầu làng, anh ta gặp hai ông sư và một chú tiểu đang từ chùa đi ra. Chú tiểu hỏi giá lợn, anh ta càu nhàu:

    – Trọc này là ba trọc (ba lượt) rồi, tôi không nói nữa.

    Chú tiểu đỏ mặt, đấm anh ta, cho là anh ta nhạo sư. Nhưng anh ta cãi: “Chứ không ba trọc à?” rồi đi thẳng vào làng.

    Bài học: Hãy cân nhắc trước khi nói ra. Vô tình những câu nói của bạn sẽ khiến người khác hiểu lầm và đánh giá không hay về bạn. Mỗi lời nói cần phải suy nghĩ trước sau kẻo không may sẽ rước họa vào thân.

    😀😀😀😀😀

    Có hôm tôi trêu con gái 4 tuổi của mình: “Nhà mình sắp nuôi một con lợn, cần phân chia công việc, một người sẽ cho nó ăn mỗi ngày, một người thì dọn phòng nó, một người thì tắm cho nó. Con chọn việc gì? “Nó đáp ngay:” Con làm lợn.”

    Bài học rút ra : Sự lựa chọn mà bạn đưa ra cho người khác là thứ mà bạn muốn họ làm, nhưng đó không hẳn là thứ họ mong muốn. Thế nên đôi khi dù bạn đã cố hết sức, cứ nghĩ rằng điều bạn làm là tốt cho đối phương, nhưng họ lại từ chối lòng tốt của bạn.

    😀😀😀😀😀

    Một người đàn ông vào quán bar, bắt chuyện với một cô gái: “Tôi có thể mời cô một cốc bia không?”.

    Cô này lập tức gào ầm lên: “Không, tôi không phải gái gọi, tôi không muốn ngủ với anh!”

    Mọi người lập tức ném cho người đàn ông ánh nhìn khinh bỉ. Người đàn ông sượng sùng một lúc, sau đó cô gái nhẹ nhàng nói: “Anh cho em xin lỗi, em là sinh viên khoa tâm lý, nãy em chỉ muốn thử xem phản ứng khi bị xấu hổ của anh thôi.”

    Người đàn ông nghe thế bèn hét lên: “500.000 một giờ? Mặt mũi thế này mà cũng dám hét giá cao thế? Cô đùa tôi à!”

    Bài học: Khi bị người thân thiết phũ phàng, chúng ta đều buồn, buồn hơn là chúng ta chỉ có thể vờ như không có gì xảy ra. Nhưng nếu người xa lạ gây sự, đừng ngại phản đòn. Có điều bạn cần nắm lấy thời cơ và chọn đúng phương pháp, đừng nên nóng nảy hỏng việc.

    😀😀😀😀😀

    Một nhóm cướp đến cướp ngân hàng và nói rằng “tất cả không được động đậy, tiền là của nhà nước nhưng mạng thì là của mọi người!”, mọi người đều không dám nói gì và nằm xuống.

    Một tên cướp nhìn thấy một cô nhân viên đang nằm trên bàn và giơ cả hai chân hai tay lên trời, hắn ta liền nói: “Xin chị nằm văn minh một chút, đây là cướp tiền, không phải cướp XXX”.

    Sau khi cướp xong và trở về nhà, một tên cướp đã tốt nghiệp thạc sĩ nói “Đại ca, chúng ta hãy mau đếm tiền xem được bao nhiêu”. Tên cầm đầu (tốt nghiệp tiểu học) nói “Mày ngu thế, nhiều thế thì đếm bao giờ cho xong. Xem bản tin thời sự hôm nay thì có phải sẽ biết không”.

    Câu chuyện này còn có một hồi nữa đó là : Sau khi bọn cướp bỏ đi, giám đốc ngân hàng nói “mau báo cảnh sát”. Trưởng phòng đang định đi thì giám đốc vội vàng gọi lại và nói “Chờ đã! Nhớ thêm cái khoản 500 vạn mà trước đây chúng ta từng lấy”. Trưởng phòng đáp: “Nếu tháng nào bọn cướp cũng đến thì tốt”.

    Kết quả là, ngày hôm sau thời sự đưa tin ngân hàng bị cướp 1 tỉ, nhưng bọn cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 2000 vạn tệ. Tên cầm đầu tức giận mắng “mẹ nó chứ, tao liều mạng mới cướp được có 2000 vạn tệ mà thằng giám đốc ngân hàng không làm gì cũng kiếm được 8000 vạn tệ, xem ra thời này không có học không được rồi”.

    Bài học: Thời đại này rất quan trọng học vấn, vì vậy hãy chịu khó học hành và tích lũy kinh nghiệm khi bạn có thể.

    😀😀😀😀😀

    Một cặp vợ chồng nọ đi dạo qua các cửa hàng. Người vợ nhìn thấy một bộ đồ ăn cao cấp và tỏ ý muốn mua. Ông chồng chê món đồ đó đắt đỏ nên không muốn chi tiền. Người bán hàng xem qua rồi nói nhỏ một câu với người chồng. Sau khi nghe xong, ông không còn do dự, liền lập tức bỏ tiền ra mua.

    Tại sao người chồng lại thay đổi nhanh chóng này đến như vậy?

    Người bán hàng nói: “Bộ đồ ăn này quý như thế, vợ của anh sẽ không nỡ để anh rửa chén đâu”.

    Bài học: Quan niệm của con người rất khó cải biến, điều quan trọng là cần biết chớp thời cơ và hiểu rõ tâm lý của đối phương.

    😀😀😀😀😀

    Anh chồng đi làm về có mua một con cá về. Anh bảo vợ nấu còn anh thì chạy đi xem phim. Vợ bảo vợ cũng muốn đi cùng thì anh nói rằng: “Hai người đi thì thật lãng phí, em chịu khó ở nhà nấu cá, đợi anh xem xong anh về, vợ chồng mình vừa ăn cá, anh sẽ kể cho em nghe tình tiết bộ phim”.

    Anh chồng xem phim xong về nhà, không thấy cá vợi nấu, iền hỏi vợ: “Cá ở đâu rồi em?”.

    Chị vợ trả lời: “Em ăn hết rồi anh à, anh ngồi xuống đây, kể em nghe bộ phim, sau đó em kể anh nghe mùi vị của cá”.

    Bài học: Làm người, nếu bạn đối xử với mọi người như thế nào, thì mọi người sẽ đối xử với bạn y như vậy, do đó nếu bạn muốn được đối xử như thế nào, hãy đối xử với mọi người y như thế

    😀😀😀😀😀

    Một chàng trai định nhảy lầu tự sát vì người yêu 8 năm sắp đi lấy chồng.

    Cảnh sát đến nơi, điềm đạm nói: “Anh được ăn nằm với vợ người khác 8 năm trời, anh thiệt thòi gì mà phải nhảy lầu?”

    Chàng trai nghe xong, nghĩ ngợi một hồi rồi cẩn thận rời khỏi ban công, quay vào phòng, đóng cửa lại.

    Bài học: Vui hay buồn thì thời gian cũng đang lặng lẽ trôi đi. Chuyện đã xảy ra rồi có nuối tiếc cũng vô ích. Hãy nhìn sự việc theo góc độ khác, bạn sẽ thấy mọi chuyện cũng không đến nỗi nào.

    😀😀😀😀😀

    Anh chồng chiều tối tan làm đi về nhà, thấy vợ đang đánh con trai. Anh không để ý mà đi thẳng vào bếp, nhìn thấy nồi súp gà đang bốc khói nghi ngút, bèn lấy một bát để ăn.

    Ăn xong ấm bụng, lúc ấy vợ vẫn đang đánh con, anh mới lên tiếng:”Con nó có làm gì sai thì em nên dạy bảo nhẹ nhàng bằng đạo lý, chứ đánh nó thế không giáo dục nó tốt hơn đâu em”.

    Chị vợ bảo rằng: “Em đã phải vất vả cả buổi mới có thể nấu nồi súp gà ngon thế, thế mà thằng con nó lại tiểu một bãi vào, anh xem có tức chết đi không chứ?.

    Anh chồng nghe vậy, tức muốn ói, liền cầm lấy cái roi: “Em nghỉ ngơi đi, để anh xử nó cho”.

    Bài học cần nhớ: Khi bạn là người ngoài cuộc, bạn có thể bình thản. Nhưng nếu bạn là người trong cuộc, bạn sẽ không thể tỉnh táo suy xét tình hình. Vì thế đừng tùy tiện đánh giá bất kỳ ai khi chưa hiểu rõ ngọn ngành. Bởi vì bạn không ở trong hoàn cảnh của họ.

    Một lần, một chàng trai Do Thái trẻ hỏi giáo sĩ nổi tiếng của họ ở New York về cuốn sách Talmud – Trí tuệ của người Do Thái.
    Giáo sĩ nói: Đây là cuốn sách sâu sắc nhất về trí tuệ của người Do Thái, tôi sẽ ra một thử nghiệm để kiểm tra và nếu anh vượt qua, tôi sẽ giúp anh nghiên cứu nó.

    Người thanh niên đồng ý và giáo sĩ tiếp tục:

    – Có hai người đàn ông leo ra khỏi một ống khói, một người khuôn mặt còn sạch sẽ, người kia thì nhem nhuốc đen đúa. Vậy ai sẽ là người đi rửa mặt?

    Chàng trai tròn mắt ngạc nhiên: “Đây là câu hỏi mang tính logic ư?”

    – Rõ ràng người đàn ông mặt bị lấm bẩn sẽ đi rửa mặt.

    “Sai rồi! Người đàn ông “mặt bẩn” sẽ nhìn sang người đàn ông “mặt sạch” và cho rằng khuôn mặt mình cũng sạch. Trong khi đó, người đàn ông mặt sạch nhìn người mặt bẩn và nghĩ rằng mặt mình cũng bẩn. Nói cách khác, người mặt sạch sẽ đi rửa mặt.

    – Thật là một câu hỏi khó! Chàng trai năn nỉ một câu hỏi khác

    Giáo sĩ tiếp tục ra câu đố y hệt lần trước. Và chàng trai liền thắc mắc:

    – Chẳng phải người đàn ông mặt sạch đã đi rửa hay sao?

    “Sai rồi, cả hai người sẽ đều rửa mặt. Người mặt sạch nhìn người mặt bẩn sẽ nghĩ mặt mình cũng bẩn. Vì thế, người mặt sạch sẽ đi rửa đầu tiên. Sau đó, người mặt bẩn thấy rằng người mặt sạch cũng đã đi rửa mặt, do đó người mặt bẩn cũng đi rửa theo.

    – Ồ, tôi không nghĩ là mình đã mắc một sai lầm khác! Giáo sĩ hãy cho tôi thêm một cơ hội.

    Giáo sĩ tiếp tục lặp lại câu hỏi như các lần trên, chàng trai nhíu mày: “Kết quả là hai người đàn ông đều đi rửa mặt rồi mà?”

    “Anh lại sai thêm lần nữa! Không ai trong số họ sẽ đi rửa mặt cả. Người đàn ông mặt bẩn thấy người mặt sạch và nghĩ mình cũng sạch sẽ và không đi rửa. Còn người mặt sạch sẽ thấy rằng người mặt bẩn không đi rửa thì anh ta cũng sẽ không cần đi rửa.

    Chàng trai trẻ buồn rầu nhưng vẫn cố trấn an giáo sĩ: “Xin thầy hãy tin tưởng vào con thêm lần nữa, con biết con đủ thông minh để học Talmud và hãy hỏi con câu khác nữa”

    Giáo sĩ lại đặt câu hỏi y như các lần trước.

    Chàng trai tuyệt vọng gào lên: Chẳng ai trong số họ sẽ đi rửa mặt như thầy từng nói ở trên!

    “Anh sai nữa rồi! Anh hãy giải thích cho tôi: Tại sao hai người cùng chui ra khỏi một ống khói mà lại có người bẩn có người sạch?

    Câu hỏi này hoàn toàn phi lý và vô nghĩa!

  • Em có thích ăn rau dền không?

    Em có thích ăn rau dền không?

    Em có thích ăn rau dền không là một trò đùa thường được cư dân mạng dùng để hướng dẫn cho những thành viên gặp khó khăn trong việc bắt chuyện với con gái. Nó được truyền tụng như cách để giúp câu chuyện thêm thú vị, đỡ nhàm chán.

    em có thích ăn rau dền không

    Nguồn gốc Em có thích ăn rau dền không?

    Dù không có nguồn gốc rõ ràng tuy nhiên theo nhiều cư dân mạng, câu nói này xuất phát từ 1 mẩu truyện hài hước:

    Một anh chàng khờ được ông bố quân sư cho lần đầu tiên đi chơi với bạn gái:

    – Con gái thường quan tâm đến 3 vấn đề ẩm thực, gia đình và triết lí cuộc sống. Con hãy dựa vào đó mà lựa lời bắt chuyện!

    Tối đó, anh ngồi cạnh bạn gái, không biết nói gì. Cô bạn gái sốt ruột:

    – Anh nói gì đi chứ!

    Chàng trai nhớ lời bố dặn, cố nghĩ ra một chủ đề về ẨM THỰC, bèn hỏi:

    – Em có thích ăn rau dền không?

    – Không – cô gái trả lời.

    Em có thích ăn rau dền không? 1

    Sao thế nhỉ? Rau dền chả phải liên quan đến công việc nội trợ sao? Hơn nữa nó còn rất nhiều vitamin và khoáng chất, rất bổ và cũng dễ ăn… Chàng trai nghĩ thầm và chợt nhớ tới chủ đề thứ hai: GIA ĐÌNH.

    – À thế,.. mà em có ông anh họ nào không?

    – Không – cô bạn gái cau mày đáp.

    Bí quá, chàng trai không biết nói gì, nhớ tới lời bố, anh liều mình hỏi nốt câu nữa về TRIẾT LÝ:

    – Vậy thì,… nếu như em có anh họ thì không biết anh ấy có thích ăn rau dền không?

    Bài viết được ghi nhận là đầu tiên nhắc tới câu nói này xuất hiện tại diễn đàn vozforums.

    Như vậy, “Em có thích ăn rau dền không?” cùng với các câu hỏi kinh điển “Em ăn cơm chưa?”, “Em đang làm gì đấy?” đều là những câu hỏi kinh điển của các chàng trai khi muốn tán các cô gái.

    Chúng ta hoàn toàn có thể thay rau dền trong câu chuyện trên bằng các loại rau củ quả khác nhau, chẳng hạn Em có thích ăn su hào không, hoặc Em có thích ăn cải bắp không… đều được. Chúc các bạn thành công!

  • TRUYỆN TRẠNG QUỲNH

    TRUYỆN TRẠNG QUỲNH

    Truyện Trạng Quỳnh

    Truyện Trạng Quỳnh – Ăn Trộm Mèo

    truyện trạng quỳnh ăn trộm mèo

    Nhà vua có nuôi một con mèo tam thể quý lắm, xích bằng xích vàng và cho ăn toàn những đồ cao lương mỹ vị.

    Quỳnh vào chầu, trông thấy, liền tìm cách bắt trộm về, cất xích vàng đi buộc bằng xích sắt, nhốt lại. Đến bữa đợi cho con mèo thật đói, Quỳnh để hai cái đĩa, một đĩa cơm trộn thịt cá và một đĩa cơm trộn rau. Mèo nhà vua quen ăn miếng ngon chạy đến chỗ thịt cá chực ăn. Quỳnh cầm sẵn roi, hễ ăn thì đánh. Mèo đói quá, phải ăn đĩa cơm rau. Dạy như vậy được một thời gian, mèo quen dần, không bao giờ dám ăn gì ngoài rau nữa mới thả ra. Vua mất mèo, tiếc quá, cho người đi tìm, thấy nhà Quỳnh có một con mèo tam thể giống y hệt, nghi lắm, bắt Quỳnh mang mèo vào chầu. Vua xem mèo, hỏi:

    – Sao nó giống mèo của Trẫm thế? Hay khanh thấy mèo của Trẫm đẹp bắt về, nói cho thật!

    – Tâu bệ hạ, bệ hạ nghi cho hạ thần bắt trộm, thật là oan, xin bệ hạ đem ra thử thì biết.

    – Thử thế nào? Nói cho Trẫm nghe.

    – Muôn tâu bệ hạ, bệ hạ phú quý thì mèo ăn thịt ăn cá, còn hạ thần nghèo túng thì mèo ăn cơm trộn với đầu tôm, rau luộc. Bây giờ để hai bát cơm ấy, xem nó ăn bát nào thì biết ngay.

    Vua sai làm thử. Con mèo chạy thẳng đến bát cơm rau, ăn sạch. Quỳnh nói:

    – Xin bệ hạ lượng cho, người ta phú quý thì cao lương mỹ vị, bần tiện thì cơm hẩm rau dưa. Mèo cũng vậy, phải theo chủ.

    Rồi lạy tạ, đem mèo về.

    Truyện Trạng Quỳnh – Đầu to bằng cái bồ

    Truyện Trạng Quỳnh - Đầu to bằng cái bồ

    Chuyện kể rằng lúc Quỳnh còn nhỏ, mới bảy tám tuổi, Quỳnh đã tỏ ra thông minh đỉnh ngộ nhưng cũng là một đứa trẻ chúa nghịch. Hồi ấy bọn trẻ thường chơi trò xước xách, lấy tàu chuối làm cờ, lá sen làm lọng. Trong trò chơi, Quỳnh bao giờ cũng lấn lướt.

    Một đêm mùa thu, trăng tháng tám sáng vằng vặc, đang chơi với đám trẻ ở sân nhà, Quỳnh bảo:

    – Chúng bay làm kiệu cho tao ngồi, rồi tao đưa đi xem một người mà cái đầu to bằng cái bồ!

    Lũ trẻ tưởng thật, liền tranh nhau làm kiệu rước Quỳnh đi vòng vòng quanh sân, mệt thở muốn đứt hơi. Xong, chúng nhất định bắt Quỳnh phải giữ lời hứa. Lúc ấy trăng đã mờ, Quỳnh bảo:

    – Tụi bây đứng đợi cả ở đây, tôi đi đốt lửa soi cho mà xem!

    Bọn trẻ nhỏ hơi sợ, không dám ở lại, chỉ những đứa lớn hơn, bạo dạn đứng chờ. Quỳnh lấy lửa thắp đèn xong đâu đấy, rồi thò đầu che ngọn đèn, bảo:

    – Kìa, trông trên vách kìa. Ông to đầu đã ra đấy!

    Anh nào cũng nhìn nhớn nhơ nhớn nhác, thấy bóng đầu Quỳnh ở vách to bằng cái bồ thật. Lũ trẻ biết Quỳnh xỏ, quay ra bắt Quỳnh làm kiệu đền, Quỳnh chạy vào buồng đóng cửa lại, kêu ầm lên. Ông bố tưởng là trẻ đánh, cầm roi chạy ra, lũ trẻ chạy tán loạn.

    Truyện Trạng Quỳnh – Thi Vẽ

    Sứ Tàu vốn là một tay vẽ rất giỏi. Một hôm, hắn khoe tài với Quỳnh, ra giọng thách thức:

    – Ta chỉ nghe ba tiếng trống đánh là vẽ xong một con vật. Người có thể làm như thế không?

    Quỳnh cười đáp:

    – Thưa, chỉ nghe một tiếng trống mà vẽ xong đến mười con vật như tôi mới tài, chứ phải ba tiếng trống mới vẽ được một con thì sao gọi là tài cho được!

    Sứ Tàu nghe nói tức lắm, nghĩ bụng phải cho cái thằng này biết tài mới được, thách Quỳnh thi vẽ với hắn. Quỳnh nhận lời ngay.

    Ðến lúc thi, nghe tiếng trống đầu tiên, sứ Tàu liền cắm cúi vẽ lấy vẽ để. Quỳnh thì cứ ung dung ngồi dưới chiếu nhai trầu, xem như người đang ngồi hóng gió chứ không phải thi thố gì cả. Tiếng trống thứ hai nổi lên, sứ Tàu liếc thấy Quỳnh vẫn cứ ngồi đó ngâm nga. Nghe tiếng trống thứ ba, Quỳnh mới đứng lên, tiến tới bàn, nhúng cả mười đầu ngón tay vào nghiên mực rồi trét lên giấy thành mười vệt dài ngoằn nghoèo. Khi đó, sứ Tàu chưa vẽ xong được hình thù con vật nào cả.

    Thời gian so tài đã hết, Quỳnh đưa tờ giấy ra, bảo với sứ Tàu:

    – Ông thua cuộc rồi đấy nhé ! Tôi đâu có nói ngoa, chỉ nghe một tiếng trống thôi là tôi vẽ xong ngay mười con giun đất đây này.

    Sứ Tàu muốn ôm đầu kêu trời, đành thua mẹo của Quỳnh một lần nữa.

    Truyện Trạng Quỳnh – Thừa Giấy Vẽ Voi

    Trong lần thi hội Cống, Quỳnh không có ý định để lấy Trạng Nguyên, nên Quỳnh nhận lời. Lúc vào trường thi, Quỳnh làm bài rất nhanh, xong sớm trước nhiều thí sinh khác. Lẽ ra Quỳnh đem nộp quyển, nhưng vì chẳng thiết chuyện đỗ đạt, nên táy máy dở bài ra xem lại. Thấy còn một đoạn giấy trắng bên dưới, Quỳnh liền chấm bút vẽ một bầy voi, rồi tiện tay đề luôn bên cạnh mấy câu thơ ngẫu hứng:

    Văn chương phú túc đã xong rồi

    Thừa giấy làm chi chẳng vẽ voi?

    Tớ có một điều xin bảo thật

    Đứa nào cười tớ, nó ăn bòi.

    TRUYỆN TRẠNG QUỲNH 2

    Quỳnh làm như vậy là cố ý chọc tức các quan chủ khảo, họ sẽ điên tiết lên khi đọc những dòng này và sẽ đánh hỏng Quỳnh với tội “Phạm trường quy”. Thực ra Quỳnh đâu cần sự thăng quan tiến chức. Lúc ấy, có viên quan giám thị theo dõi, liếc thấy bài thơ tứ tuyệt ngạo mạn của Quỳnh, liền chạy đi báo với ban giám khảo. Quan sơ khảo và quan phúc khảo rón rén đến dòm thử thì quả đúng như vậy. Quỳnh biết các hành động của ban giám khảo, nhưng cứ tảng lờ coi như không. Đợi đến lúc các quan trường xúm lại đông đảo, Quỳnh mới đưa bút viết tiếp hai câu thơ nữa vịnh bức tranh voi vừa vẽ:

    Voi mẹ, voi con, voi lúc nhúc

    Chú sơ, chú phúc, rúc mà coi.

    Đám quan viên lúc này cảm thấy sượng sùng nên bấm nhau rút lẹ, đứng lâu ở đó e không khéo lại bị Quỳnh chơi khăm, mất mặt nữa.

    Truyện Trạng Quỳnh – Đất Nứt Con Bọ Hung

    Từ thuở bé, ngoài tính nghịch ngợm, hiếu động, Quỳnh còn tỏ ra thông minh xuất chúng khi học rất giỏi và đối đáp hay, nhất là khi ứng khẩu.

    Trong làng cậu bé Quỳnh có một người hay chữ nhưng tính tình kiêu ngạo, đi đâu cũng khoe khoang, tên gọi là ông Tú Cát. Tất nhiên, từ nhỏ Quỳnh đã ghét những người có bản tính như vậy. Một hôm, Quỳnh đang đứng xem đàn lợn ăn cám thì Tú Cát đi qua. Đã được nghe người ta đồn đãi về thần đồng này, Tú Cát không ưa gì Quỳnh, ông ta ra vẻ kẻ cả gọi Quỳnh đến bảo:

    – Ta nghe thiên hạ đồn mày là đứa thông minh, ứng đáp rất giỏi. Bây giờ ta ra cho mày một vế đối, nếu mà không đối được thì sẽ biết tay. Nhất định ta sẽ đánh đòn cho chừa các tật láo, nghe chưa!

    Nói xong, không đợi Quỳnh thưa lại, Tú Cát liền gật gù đọc:

    – “Lợn cấn ăn cám tốn.”

    Đây là một câu đối rất hắc búa bởi “Cấn” và “Cám” vừa chỉ lợn và thức ăn của lợn, lại vừa là hai quẻ trong kinh Dịch, người có học nhiều còn thấy khó. Thế nhưng, không nao núng, Quỳnh đọc lại ngay:

    – “Chó khôn chớ cắn càn.”

    Quả là một vế đối vừa chỉnh vừa có ý xỏ xiên. “Khôn” và “Càn” cũng là hai quẻ trong kinh Dịch, Quỳnh lại còn ngầm ý chưởi Tú Cát là đừng có mà rắc rối. Bị thằng nhỏ hơn mình chơi lại một đòn đau, Tú Cát tức lắm, hầm hầm bảo:

    – Được để coi mầy còn thông minh đến cỡ nào. Tao còn một vế nữa, phải đối ngay thì tao phục!

    Nói xong Tú Cát đọc ngay:

    – “Trời sinh ông Tú Cát!”

    Vế vừa ra mang tính cách ngạo nghễ, phách lối. Nào ngờ, Quỳnh chỉ ngay xuống đất, dưới lớp phân heo đùn lên những ụ nhỏ mà đáp:

    – “Đất nứt con bọ hung!”

    Đến nước này thì dù tức đến hộc máu mồm, Tú Cát cũng đành cút thẳng.

    Truyện Trạng Quỳnh – Dê Đực Chửa

    Tiếng tăm về một thần đồng nhanh chóng được truyền tụng khắp nơi, ngày càng lan rộng và đến tận kinh đô. Nhà vua muốn biết hư thực ra sao, nhưng là người chuộng nhân tài, sau khi suy nghĩ, vua bèn ban lệnh: Cả phủ Thanh Hóa, mỗi làng phải đem nộp một con dê đực đang chửa. Sau hai tháng, nếu làng nào không có sẽ bị trị tội. Cái lệnh chéo ngoe ấy tất nhiên làm dân chúng phủ Thanh Hóa hốt hoảng sợ hãi. Cả làng Quỳnh ở, ai cũng nhớn nhác lo âu. Tìm đâu ra dê đực chửa? Mà từ xưa đến giờ đã nghe ai nói cái chuyện lạ lùng ấy đâu! Thế nhưng, khi biết chuyện đó, Quỳnh nói với bố:

    – Chuyện gì chớ chuyện này xin bố đừng lo. Bố cứ bảo dân làng chuẩn bị cho con một trăm quan tiền và gạo ăn đường, con sẽ kiếm được dê đực chửa cho làng. Nghe Quỳnh nói vậy, ông bố không tin, nhưng cũng thưa lại vơi dân làng. Người tin kẻ nghi nhưng không còn có cách nào khác, mọi người đành làm theo yêu cầu của Quỳnh. Sáng hôm sau, hai cha con Quỳnh lên đường. Họ đến kinh đô khi nhà vua có việc đi qua cửa Đông. Quỳnh nép xuống cống sát vệ đường chờ. Khi xa giá nhà vua đến gần, Quỳnh khóc rống lên. Nghe tiếng khóc có vẻ lạ, vua sai lính lôi đứa trẻ đang khóc lên hỏi nguyên do. Quỳnh vờ như không biết đấy là vua, càng gào to, kể lể:

    – Mẹ tôi đã chết mấy năm nay, tôi nói mãi mà bố tôi không chịu đẻ em bé cho tôi bế…

    Vua nghe nói câu ấy, bật cười bảo rằng:

    – Ôi chao quả là một thằng bé đần độn. Ba mày là đàn ông mà đẻ làm sao được?

    Chỉ đợi cho vua nói vậy, Quỳnh liền nín ngay, rồi đứng chắp hai tay lại, nói thật trang nghiêm:

    – Thưa ông, vậy mà nhà vua bắt dân làng tôi phải nộp dê đực chửa!

    Nghe nói vậy, nhà vua giật mình, biết ngay đây là đứa bé thần đồng mà bấy lâu mình vẫn nghe đồn.

  • KHÉO TÁN

    KHÉO TÁN

    KHÉO TÁN

    Một ông quan thích làm thơ, lại có thầy đề giỏi tán ăn. Vì thế hễ làm được bài thơ nào, quan lại gọi thầy vào đọc cho nghe.
    Một hôm, quan gọi thầy vào, bảo:
    – Ta mới làm một cái chuồng chim sau tư thất, nhân thể, có làm một bài thơ tứ tuyệt, đọc thầy nghe, có được không?
    – Dạ, xin quan cứ đọc!
    Quan vừa gật gù, vừa ngâm:
    Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời,
    Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi,
    Ngày sau nó đẻ ra con cháu,
    Nướng chả băm viên đánh chén chơi!
    Thầy đề nức nở khen:
    – Hay lắm! Xin quan đọc lại từng câu cho tôi được thưởng thức hết cái hay của bài thơ!
    Quan đọc lại:
    Bốn cột chênh vênh đúng giữa tời,
    Thầy tán:
    – Hay! Tôi nghiệm như câu này, có lẽ quan sẽ làm đến chức tứ trụ, chứ không phải vừa. Khẩu khí lộ ra đấy.
    Quan đọc tiếp:
    Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi,
    Thầy tán:
    – Như thế thì việc thăng quan tiến chức của ngày thật không lường được!
    Quan lại đọc: Ngày sau nó đẻ ra con cháu,
    Thầy tán:
    – Hay tuyệt! Ngày sau sẽ con đàn cháu đống. Bài thơ có hậu.
    Quan đọc tiếp: Nướng chả băm viên đánh chén chơi!
    Thầy ngập ngừng một chút rồi khen:
    – Hay quá! Về sau, ngài tha hồ phong lưu phú quý, lại được hưởng cảnh an nhàn, tự do tự tại.
    Quan nở mũi, đắc chí, rung đùi, sai lính dọn rượu mời thầy đề cùng uống để thưởng thức tài làm thơ của mình.