Tag: Nhật Bản

  • IT Passport là gì?

    IT Passport là gì?

    Chứng chỉ IT Passport là gì?

    IT Passport (ITパスポート, Information Technology Passport)  hay hộ chiếu CNTT là chứng chỉ cấp quốc gia level 1 theo Chuẩn Công nghệ thông tin Nhật Bản, do Bộ Khoa học và Công nghệ cấp.

    Đây là chứng chỉ cơ bản nhất trong số các chứng chỉ về CNTT tại Nhật Bản, được xem là điều kiện tiên quyết trong tuyển dụng nhân lực ngành IT. Hiện nay, chứng chỉ này ngày càng được khuyến khích trong nhiều doanh nghiệp tại Nhật.

    Kỳ thi lấy chứng chỉ IT Passport (ITパスポート 試験) diễn ra 5-6 lần/năm, thời gian tùy địa điểm tổ chức. Địa điểm thi phân bố trên khắp 47 tỉnh thành của Nhật Bản và được công bố 3 tháng trước ngày thi.

    Kỳ thi không giới hạn đối tượng, độ tuổi tham dự và chứng chỉ được cấp có giá trị vô thời hạn. Theo số liệu thống kê của METI (06/2018), kể từ khi kỳ thi được tổ chức vào năm 2009 đã có khoảng 890.000 người tham gia dự thi và khoảng 390.000 người đỗ.

    Cơ hội nghề nghiệp với chứng chỉ IT Passport

    Hiện nay, người sở hữu chứng chỉ IT Passport sẽ dễ dàng tiếp cận với với các công việc như kỹ sư cầu nối (Bridge Software Engineer – BrSE), biên phiên dịch tiếng Nhật IT (IT Communicator), kỹ sư bán hàng (Sale Engineering), lập trình viên (Developer), kỹ sư hệ thống (System Engineer).

    Nếu sở hữu IT Passport, bạn còn có những lợi thế khi xin VISA lao động dài hạn, xét VISA vĩnh trú tại Nhật Bản, ứng tuyển vào các doanh nghiệp Việt Nam và Nhật Bản, được miễn thi một số môn học cụ thể hoặc xét tốt nghiệp tại một số trường đại học lớn.

    Thông tin về kỳ thi IT Passport

    IT Passport là gì? 1
    Một số giáo trình luyện thi IT Passport
    • Đối tượng tham gia: Những người có kiến thức cơ bản về CNTT, những người đang làm việc có liên quan đến lĩnh vực CNTT hoặc có nhu cầu sử dụng CNTT trong công việc.
    • Lệ phí thi: 5.700 yên (đã bao gồm thuế).
    • Cách thức đăng ký dự thi: Đăng ký trên website.
    • Hình thức dự thi: trả lời câu hỏi trắc nghiệm trên máy tính. Đề thi gồm 100 câu hỏi, thời lượng 120 phút.
    • Ngôn ngữ: tiếng Nhật (tối thiểu cần có trình độ tiếng Nhật khoảng N3).
    • Độ khó của kì thi IT Passport:
      • Đối với những người không theo học ngành CNTT: Độ khó tương đối cao và cần 100 giờ để luyện thi.
      • Đối với những người đang học ngành CNTT: Độ khó tương đối thấp và cần 20 giờ để luyện thi.
    • Số điểm yêu cầu: 600/1000, với điều kiện cả 3 phần đều đạt trên 300 điểm.
  • Haiku là gì?

    Haiku là gì?

    Haiku là gì?

    Haiku âm theo lối chữ Kanji (gốc chữ Nho) là bài cú, có nghĩa là câu nói để trình bày. Chữ “hai” nghĩa là “bài”, trong tiếng Hán Việt có nghĩa “phường tuồng”, chữ “ku” là “cú” hay “câu”. Haiku là loại thơ độc đáo, rất thịnh hành của Nhật Bản và là loại thơ ngắn nhất trên thế giới.

    Thơ haiku là gì?

    Haiku (tiếng Nhật: 俳句, âm Hán Việt: Bài cú) là loại thơ độc đáo của Nhật Bản, xuất phát từ ba câu đầu (発句 hokku, phát cú) của những bài renga (連歌 liên ca) có tính trào phúng gọi là renga no haikai (連歌の俳諧) mà sau gọi là haikai (俳諧 bài hài).

    Thể thơ haiku ra đời vào thế kỷ 17 và phát triển mạnh vào thời kỳ Edo (1603 – 1867). Lúc sơ khởi haiku mang sắc thái trào phúng nhưng dần chuyển sang mang âm hưởng lắng tịnh của Thiền tông. Thiền sư thi sĩ lỗi lạc Matsuo Bashō được coi là người khai sinh ra haiku và Yosa Buson cùng Masaoka Shiki đã phát triển thể thơ này thêm hoàn thiện, cho nó thể thức như ta thấy ngày nay.

    Thơ Haiku là gì?

    Hình thức thơ Haiku

    Một bài thơ theo thể thơ Haiku có ba dòng, dòng đầu và dòng cuối mỗi dòng có năm âm, ôm lấy dòng giữa có bảy âm, có dạng 5-7-5, tổng cộng 17 âm.
    Tiếng Nhật Bản đa âm, nên mỗi dòng có thể có một, hai, ba chữ hay nhiều hơn. Haiku có biến thể là 5-7-6 hay 5-8-5, lên 18 âm trọn bài. Tiếng Việt đơn âm, nên mỗi chữ là một âm.
    Không cần vần điệu, nhưng thơ Haiku là sự kết hợp giữa màu sắc, âm thanh, tượng hình có chọn lọc. Thoạt nhìn chỉ là một bài thơ ngắn gọn, nhưng người thơ đã dẫn dắt chúng ta đi qua một khu vườn chữ nghĩa nhỏ hẹp để thênh thang bước vào một cõi tư duy vô cùng bát ngát, một chân trời sáng tạo rộng mở mà người đọc cần có một sự tưởng tượng dồi dào phong phú.
    Ngày nay thơ Haiku thoáng hơn nhiều, không gò bó số chữ trong mỗi câu (tổng cộng trên dưới 17 âm hay chữ), không nhất thiết phải chấm, phết hoặc chấm phết tuỳ tiện (không cần phải ở cuối câu), không cần đặt tựa, không bắt buộc phải có từ của mùa. Chỉ giữ lại hình thức 3 câu, và được đưa vào những từ ngữ chải chuốt, những ẩn dụ của cái hữu hạn và vô hạn…

    Nội dung thơ Haiku

    Về nội dung có luật cơ bản sau: không mô tả cảm xúc, chủ yếu ghi lại sự việc xảy ra trước mắt. Vì số chữ bị giới hạn trong 17 âm nên thơ Haiku thường chỉ diển tả một sự kiện xảy ra ngay lúc đó, ở thì hiện tại. Sự kiện này có thể liên kết hai ý nghĩ, hay hai ý tưởng khác nhau mà ít khi người ta nghĩ đến cùng một lúc.
    Ôi những hạt sương (sự kiện hiện tại)
    Trân châu từng hạt (ý nghĩ thứ 1)
    Hiện hình cố hương (ý nghĩ thứ 2)
    Một bài Haiku Nhật luôn tuân thủ hai nguyên lý tối thiểu, đó là Mùa và Tính Tương Quan Hai Hình Ảnh.Trong thơ bắt buộc phải có “Kigo” (quý ngữ) nghĩa là từ miêu tả mùa ( không dùng từ xuân, hạ, thu, đông nhưng dùng các từ như hoa anh đào, cành khô, lá vàng,tuyết trắng… để chỉ các mùa), và diễn tả một hình ảnh lớn (vũ trụ) tương xứng với một hình ảnh nhỏ (đời thường).
    Tiếng ve kêu râm ran (tiếng ve kêu chỉ mùa hạ)
    Như tan vào trong than trong đá
    Ôi, sao tĩnh lặng quá!
    Ðọc thơ Haiku, ta cảm được vị trí đứng ở ngoài sự kiện của tác giả. Tác giả dường như chỉ chia sẻ với người đọc một sự kiện đã quan sát được.
    Cỏ hoang trong đồng ruộng
    Dẫy xong bỏ tại chỗ
    Phân bón!
    Nhưng người đọc vẫn có thể nghiệm được tình cảm của tác giả, một tình cảm nhè nhẹ, bàng bạc trong cả bài thơ, nói lên niềm vui sống hay sự cô đơn, đôi khi cũng nêu ra điểm tác giả thắc mắc về cuộc đời của con người: ngắn ngủi, phù du, trước sự vĩnh hằng của thiên nhiên.
    Thế giới này như giọt sương kia
    Có lẽ là một giọt sương
    Tuy nhiên, tuy nhiên…
    Thơ có xu hướng gợi ý hay ám chỉ bóng gió nhẹ nhàng. Thông thường trong thơ đưa ra hai hình ảnh : một hình ảnh trừu tượng sống động và linh hoạt, một hình ảnh cụ thể ghi dấu thời gian và nơi chốn.
    Trăng soi (hình ảnh trừu tượng)
    Một bầy ốc nhỏ (hình ảnh cụ thể)
    Khóc than đáy nồi (nơi chốn cụ thể)
    Nhà thơ không giải thích hay luận về sự liên kết giữa hai hình ảnh nầy, chỉ diễn tả sự vật theo bản chất tự nhiên của nó. Người làm thơ phải tự đặt mình như một đứa trẻ lúc nào cũng có cảm giác bỡ ngỡ, lạ lùng khi tiếp xúc lần đầu tiên với ngoại giới. Một bài thơ Haiku hay là làm sống lại những gì đã chôn sâu trong ký ức và đưa ra những cảm giác sâu sắc, tế nhị, để tự nó khơi lại trí tưởng tượng và mơ ước của người đọc để người đọc tự suy diễn, cảm nhận.
    Chim vân tước bay
    Thở ra sương gió
    Dẫm lướt từng mây
    Thơ như một bài kệ, sàn lọc từng chữ, không dư mà cũng không thiếu, cốt sao nói đến chính cái đang là – “đương hạ tức thị”. Nắm bắt thực tại ngay trong giây phút nẩy mầm, cái đang xảy ra lắm khi chuyên chở cả một vũ trụ thu gọn vào trong thời điểm đó, tiểu thế giới và đại thế giới hòa nhập vào nhau. Một diễn tiến trước mắt khiến ta liên tưởng đến một hiện tượng hay biến cố nào đó trong một kinh nghiệm sống của riêng mình.
    Kỹ xảo của thơ Haiku là giản lược tối đa chữ nghĩa trong thơ để vận dụng trí tưởng tượng nơi người đọc. Không có người làm thơ và kẻ đọc thơ, cả hai nhập làm một, đồng âm cộng hưởng trong niềm rung cảm với sự liên hệ rất tinh tế và hài hòa của đất trời.
  • Wibu là gì?

    Wibu là gì?

    Wibu (hay weeaboo) là một thuật ngữ mang thái độ tiêu cực, dùng để chỉ những ai bị ám ảnh, phát cuồng quá mức đối với văn hóa Nhật Bản đến độ gây phiền cho người khác. Hầu hết các wibu đều không tự nhận thức được mức độ cuồng của bản thân.

    Wibu là gì?

    Những nước phương Tây phát triển sớm nên đã được du nhập những thông tin, văn hóa này sớm hơn. Từ Weeaboo bắt đầu xuất hiện từ những năm 2002. Ban đầu nó là từ Waponese – được tạo ra bởi 2 từ wannabe và white. Từ này mang nghĩa là người da trắng cuồng văn hóa Nhật Bản từ những bộ manga, anime…

    Wibu là gì?

    Tuy nhiên sau này khi nước Nhật mở cửa giao thương với những nước phương Tây thì vài năm sau thừ waponese dần được thay thế bằng từ Weeaboo. Những năm gần đây thì từ này trở nên đặc biệt phổ biến khi mạng xã hội được phổ biến rộng rãi hơn.

    Wibu là từ mà cộng đồng Việt Nam phiên âm theo cách đọc từ từ Weeaboo ra. Từ Wibu là biệt danh cho những người quá cuồng Manga hay Anime. Ở Việt Nam thuật ngữ Wibu được sử dụng theo nghĩa khá nặng. Wibu là từ dùng để chỉ những người trẻ quá cuồng văn hóa Nhật Bản.

    Dù chỉ biết được sơ sơ qua những bộ Anime, Manga mà họ hâm mộ nhưng lại tỏ ra mình rất hiểu biết, là những anh hùng bàn phím với lối phong cách rất “trẻ trâu”. Họ tự xưng mình là Otaku các kiểu khi mới xem được vài bộ anime. Đó là những người mà cộng đồng Việt thường gọi là Wibu.

    Phân biệt Otaku và Wibu như thế nào?

    Có thể nói rằng Otaku là một danh hiệu cao quý được dùng để chỉ những người gọi là lão làng trong việc xem Anime. Số lượng Anime mà họ coi tối thiểu cũng đã hàng trăm bộ cùng những kiến thức sâu rộng về Anime mà họ biết được. Còn những người cứ nghĩ rằng mình đã xem nhiều, có hứng thú với một thể loại hoạt hình nào đấy và tự nhận mình là Otaku. Đối với những trường hợp ngáo như này thì thường bị gọi là Wibu.

    Wibu là gì? 2

    Họ cần phải biết để trở thành một Otaku thì không chỉ xem nhiều mà còn phải có niềm đam mê và thời gian gắn bó lâu dài với Anime. Để có được danh hiệu Otaku thì họ cần phải biết cảm nhận chứ không phải việc chỉ biết bỏ thời gian ra để cày những bộ Anime một cách vô tội vạ.

    Nói đến từ Wibu và Otaku đều có điểm chung là đam mê và yêu thích những bộ Anime, Manga và cả văn hóa Nhật. Tuy nhiên sự đam mê và yêu thích của Wibu được biết rằng không rộng như Otaku. Có nhiều người hay tự nhận mình là Otaku chỉ với một ít kiến thức Nhật Bản mà họ biết được. Hãy cùng mình tìm hiểu sự hình thành hai cái tên gọi này để hiểu chính xác hơn về nó cũng như sử dụng một cách đúng đắn nhất.

  • Lớp mầm non ở Nhật

    Lớp mầm non ở Nhật

    Lớp mầm non ở Nhật

    Trước khi đến Nhật Bản, con gái tôi cũng đã học 1 năm tại trường mầm non ở quê hương. Nói vậy để biết chúng tôi không hề xa lạ với chuyện mẫu giáo. Tuy nhiên, những gì được chứng kiến ở 1 trường mầm non xứ Phù tang vẫn khiến tôi “choáng váng”; nay xin kể lại 8 điều “kì quặc” ra đây:
    1. Bé có nhiều túi
    2. Tự làm mọi việc
    3. Thay quần áo liên tục
    4. Mặc soóc cả khi rét
    5. Quen chơi chung
    6. Biết cười và cảm ơn
    7. Luôn luôn dã ngoại
    8. Giáo viên: nhạc trưởng

    Lớp mầm non ở Nhật

    1. Bé có nhiều túi

    Ngày đầu tiên nhập học, các cô giáo đã giải thích với tôi là cần chuẩn bị cho bé 1 loạt các loại túi với đủ kích cỡ khác nhau. Một túi để sách vở, một túi chăn, một chiếc túi để đồ dùng ăn uống, một hộp để đồ dùng ăn uống, một túi quần áo, một túi quần áo thay, một túi quần áo để cất đồ sau khi thay ra, và một túi để giày. Sau đó, các cô còn cẩn thận dặn dò: chiếc túi A phải có chiều dài như vậy-và-như vậy, túi B phải có chiều rộng như vậy-và-như vậy, túi C phải phù hợp với túi D và E phải đựng được trong túi F. Tôi quả thật chỉ có thể “há hốc mồm”. Một số nhà trẻ thậm chí còn yêu cầu mẹ phải tự tay may túi cho con.
    Sau hai năm đi học mẫu giáo thì chúng tôi đã quen với nó, và những đứa trẻ trở nên rất giỏi trong việc đặt những thứ vào đúng chỗ của nó. Tôi thường nghĩ rằng đây cũng chính là lý do mà người dân Kyoto không ngại việc phân loại rác của họ bởi họ đã được dạy điều này ngay từ tấm bé.

    2. Tự làm mọi việc

    Tất cả những chiếc túi trên đều do trẻ con xách. Người lớn không phải mang gì cả.
    Đây là một cảnh tượng mà tôi thực sự bị sốc: Khi đưa con đến trường hoặc đón con về, tôi nhận thấy rằng tất cả các phụ huynh khác, có thể là cha, mẹ, hoặc ông bà, luôn đi tay không. Trong khi tất cả những chiếc túi có kích thước khác nhau (ít nhất là hai hoặc ba chiếc) như tôi đã đề cập ở trên được xách bởi những cô bé, cậu bé nhỏ lũn chũn. Hơn nữa, chúng lại còn vừa xách vừa đi rất nhanh!
    Chúng ta thì sao? Có lẽ do thói quen, có lẽ vì là sự khác biệt văn hóa, nhưng tôi thường mang túi xách cho con, và Tiantian (con của tác giả bải viết) thì đi tay không. Một vài ngày sau, cô giáo đến và đã có một cuộc trò chuyện với tôi: “Mẹ Tiantian, ở trường, cô bé tự làm hết mọi thứ một mình…”. Người Nhật có thói quen chỉ nói một nửa câu, và để bạn tự hiểu nốt phần còn lại. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng cô đang có ý muốn hỏi về tình hình ở nhà của Tiantian, nhưng khi nhìn thấy tôi vẫn còn đang suy nghĩ, cô giáo tiếp tục, “…tự xách túi đi học là một ví dụ…”. Sau lời nhắc nhở tế nhị này, tôi để cho Tiantian mang túi xách của mình.
    Khi buổi họp phụ huynh, tôi nói với mọi người rằng ở đất nước tôi phụ huynh thường thực hiện tất cả mọi thứ cho con mình. Đến lượt các bà mẹ Nhật Bản “choáng váng”. Đồng lòng như một, họ hỏi: “Tại sao?”
    Tại sao? Có phải vì chúng ta yêu thương con cái của mình nhiều hơn mẹ Nhật?

    3. Thay quần áo liên tục

    Trường mẫu giáo Nhật của Tiantian có đồng phục riêng. Khi Tiantian đến lớp, bé phải cởi nó ra và mặc quần áo để chơi vào. Bé cũng phải cởi giày của mình và thay vào đó là đôi giày vải bệt như giày múa ba lê màu trắng. Khi đi vào sân tập thể dục, con phải thay giày. Sau giấc ngủ trưa thì bọn trẻ lại thay đổi quần áo một lần nữa. Thực sự rất phiền toái.
    Khi Tiantian còn học Lớp hoa cúc, bé thay quần áo rất chậm và tôi không thể không giúp con một tay. Nhưng tôi nhanh chóng nhận thấy rằng tất cả các bà mẹ Nhật Bản đều đang đứng sang một bên, không ai giúp đỡ con mình cả. Tôi từ từ thấy rằng việc thay quần áo tưởng như “kì quặc” này cũng góp phần giáo dục con cái biết tự lập và độc lập trong cuộc sống. Thông qua những việc ở trường như thay quần áo, gắn “sao” hàng ngày, treo khăn tay lên giá…những đứa trẻ này bắt đầu học thói quen giữ gìn mọi thứ ngăn nắp ngay từ khi mới 2,3 tuổi.

    4. Mặc soóc cả khi rét

    Trẻ em trong các trường học của Nhật Bản mặc quần short (quần đùi) kể cả trong mùa đông, bất kể trời lạnh đến như thế nào. Ông bà của con gái tôi ở nhà đã rất lo lắng, và liên tục nhắc nhở tôi cần nói chuyện với giáo viên về vấn đề này, bởi vì con tôi không như trẻ Nhật, không thể chịu lạnh được.
    Các mẹ hẳn ai cũng hiểu một điều là, khi con trẻ mới bắt đầu đi học mẫu giáo, bé sẽ ốm, sẽ ho, sẽ hắt xì sổ mũi liên miên. Nhưng khi tôi nói chuyện với các bà mẹ Nhật Bản về vấn đề này, câu trả lời của họ làm tôi ngạc nhiên. “Tất nhiên rồi! Lý do chúng tôi gửi con đến học mẫu giáo là để bị bệnh.”
    Nhìn thấy sức khỏe của con thay đổi và dần thích ứng với các điều kiện khác nhau, tôi chợt nhận ra rằng chúng ta không nên làm hỏng con mình bằng việc bao bọc chúng quá kỹ càng.

    5. Quen chơi chung

    Chúng ta thường quen với chuyện mỗi lớp sẽ có một chương trình học riêng và trẻ đến trường là ở nguyên trong lớp của mình. Ở Nhật thì khác.
    Tất cả các lớp học mầm non đều được đặt theo tên của một loại hoa. Khi mới vào học, Tiantian bắt đầu với Lớp hoa cúc, sau đó là Hoa Lily, bây giờ bé đã là một trong những “chị cả” của trường, học lớp Hoa Violet. Với những bé sơ sinh chưa tròn 1 tuổi sẽ được gộp chung vào một lớp gọi là Lớp hoa Anh đào.
    Trước 9:30 sáng, và sau 3:30 chiều, học sinh toàn trường sẽ cùng chơi chung. Trong sân lớn của trường, trẻ lớn giữ trẻ bé, đứa nhỏ đuổi bắt đứa lớn và chúng vui chơi vô cùng hòa đồng. Trẻ em Nhật được trải nghiệm cảm giác có “anh chị em” và qua đó, ý thức về độ tuổi, sự trưởng thành của bản thân cũng tăng lên rõ rệt.

    6. Biết cười và cảm ơn

    Ở cấp mẫu giáo Nhật Bản, có vẻ như họ không quan tâm đến việc giáo dục trí tuệ cho trẻ em. Họ không có sách giáo khoa, chỉ có vài quyền sách ảnh mới mỗi tháng. Trong bản kế hoạch giáo dục của nhà trường, cũng không có bất kỳ môn nào như toán, hát, vẽ hay thậm chí là cả tiếng anh, tập tô, tập viết…
    Vậy các trường mẫu giáo ở Nhật dạy gì? Khi tôi hỏi câu hỏi này, các cô giáo đã trả lời rằng: “Chúng tôi dạy các em học cách mỉm cười”. Ở Nhật, bất kể bạn là ai, bạn đang nói chuyện với ai, biết cách mỉm cười mới là điều quan trọng. Một cô gái có nụ cười tươi luôn là người đẹp nhất.
    Giáo dục mầm non Nhật Bản còn dạy gì nữa? Họ dạy trẻ em cách nói “Cảm ơn”. Có thể nói, tất cả những gì mà người Nhật coi là quan trọng, thì ở nước ta, điều đó lại không quá được chú tâm. Tuy nhiên tôi để ý là, sau 3 năm học, Tiantian thậm chí đã tiến bộ cả trong khả năng âm nhạc, nghệ thuật, và đọc chữ. Những điều này trẻ có được từ những cải thiện để hướng đến một nền giáo dục toàn diện.

    7. Luôn luôn dã ngoại

    Trường mầm non ở Nhật Bản rất hay tổ chức các buổi dã ngoại. Điều đó cũng có nghĩa là tôi phải đánh dấu vào lịch những ngày tôi cần chuẩn bị hộp ăn trưa cho con để bé mang đi theo đường. Tôi không thể đếm bao nhiêu lần Tiantian đi leo núi, bao nhiêu hồ bé đã nhìn thấy, hoặc có bao nhiêu động vật hoặc thực vật bé gặp.
    Bên cạnh đó, Tiantian cũng hay được đi nhặt quả sồi, làm bánh, tham gia lễ hội thể thao, biểu diễn cho các sự kiện cộng đồng, ngủ qua đê ở ngoài, đến các lễ hội nổi tiếng, tham dự đền thờ, triển lãm… Tôi chỉ biết rằng có rất nhiều.

    8. Giáo viên: nhạc trưởng

    Trong một lớp mầm non Nhật có 10-30 học sinh, nhưng chỉ có một giáo viên. Ban đầu tôi đã khá nghi ngờ, nếu chỉ một giáo viên mà có thể kiểm soát hết tất cả chừng đấy học sinh thì quả thật “phi thường”. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng tôi đã đánh giá thấp những giáo viên mẫu giáo Nhật Bản. Chỉ với một giáo viên này, cô đã có thể tổ chức ra chương trình văn nghệ của các bé (rất chuyên nghiệp), 30 tác phẩm nghệ thuật, âm nhạc, đọc sách, ngày sinh nhật ba mươi trẻ em…tất cả đều rất qui củ và có phương pháp. Nhìn vào giáo viên, tôi thấy cô ấy luôn luôn vui vẻ và thoải mái, mặc dù cũng đã khoảng 50 tuổi.
    Quả thật, những điều tôi đã “mắt thấy tai nghe” về nền giáo dục và nuôi dạy con cái của Nhật Bản quả thật luôn khiên tôi cảm thấy thú vị và khâm phục.
    (Bài viết sưu tầm từ AFAMILY)