Tag: thơ văn

  • Nước vối quê hương

    — Nguyễn Trọng Định

    Đêm rừng già đi nghe mưa rơi
    Một mảnh áo tơi che chẳng kín người
    Nước chảy qua môi hớp từng ngụm nhỏ
    Lại nhớ mẹ ngồi bên ấm giỏ
    Nước vối đặc nồng ngọt ngào chuyện cũ
    Ôi nhớ sao,
    Mảnh vườn quê hương ta đó
    Cây vối già bạc phếch nắng mưa
    Mỗi nhánh mốc gầy đều in dấu tuổi thơ
    Tháng năm tới cành chỉ còn thấy nụ
    Nụ chín vàng mẹ lấy vào dấm ủ
    Hạt khô giòn trong nắng nhỏ xôn xao
    Rồi những ngày ngâu tràn chum nước gốc cau
    Những tháng rét trải rơm làm ổ ngủ
    Bắc ấm nước mưa, con ngồi nhóm lửa
    Nụ tích mấy mùa mẹ lại sẻ ra pha
    Chén nước ấm nồng ngai ngái vị thuốc ta
    Mà nhấp khỏi cứ ngọt hoài đầu lưỡi
    Con ủ tay dưới nắp bông nóng hổi
    Nghe rì rầm câu chuyện cũ năm nao
    Có gà chín cựa, ngựa chín hồng mao
    Trận thuỷ chiến nước dâng lên cuồn cuộn
    Cô láng giềng lén song nghe trộm
    Bỗng hỏi dồn: -Sơn Tinh thắng hay không?
    Mẹ ơi!
    Quê ta đêm nay có nặng hạt mưa giông
    Ấm vối đặc chắc vẫn nồng trong giỏ
    Tháng năm rồi vối trong vườn kết nụ
    Cô láng giềng còn hái giúp mẹ không?
    Chúng con đi giữa rừng đêm mưa xối
    Lòng vẫn ngọt ngào vị nước vối quê hương
    Súng chắc trong tay, gạo cuốn bên sườn
    Theo bước chân nhau gạt cây băng tới
    Đất nước mình còn đạn thù cày xới
    Giục giã chúng con nhanh bước trong mưa
    Mẹ hãy nói giùm con cô gái tuổi thơ.
    – Ta sẽ chẳng như Sơn Tinh thuở trước
    Con sẽ về với bao nhiêu hẹn ước
    Bên ấm vối nồng kể lại mẹ những chiến công
    Thoang thoảng đầu nhà nụ vối đưa hương.

  • Phía khác

    — Nguyễn Đức Tùng

    Dưới cánh bướm mùa thu
    Về đậu vách tường đêm
    Những cánh rừng yên ngủ

    Ở phía sau cánh cửa
    Ngồi khóc người đàn ông

    Phía sau mặt trời hồng
    Có một vầng trăng khuyết
    Em từ từ trút hết
    Ánh sáng vào ngày anh

    Phía dưới một bàn chân
    Có một bàn chân khác
    Đã dẫm ngày xuân xa

    Từ trên vầng mây qua
    Có người vừa rơi xuống

    Ở dưới mỗi gốc cây
    Xương một con chim nhỏ

    Ở phía sau tờ giấy
    Có những chữ
    Còn bay.

  • Vườn Xưa

    — Tế Hanh

    Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
    Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
    Hai ta ở hai đầu công tác
    Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?

    Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa
    Như mặt trăng mặt trời cách trở
    Như sao hôm sao mai không cùng ở
    Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?

    Hai ta như sen mùa hạ cúc mùa thu
    Như tháng mười hồng tháng năm nhãn
    Em theo chim đi về tháng tám
    Anh theo chim cùng với tháng ba qua

    Một ngày xuân em trở lại nhà
    Nghe mẹ nói anh có về anh hái ổi
    Em nhìn lên vòm cây gió thổi
    Lá như môi thầm thĩ gọi anh về

    Lần sau anh trở lại một ngày hè
    Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt
    Anh nhìn giếng, nước sâu trong vắt
    Nước như gương soi lẻ bóng hình anh

    Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
    Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
    Hai ta ở hai đầu công tác
    Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
    —1957

  • Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

    Lưu Quang Vũ

    Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
    Xoá nhoà hết những điều em hứa
    Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
    Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.

    Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
    Xoá cả dấu chân em về buổi ấy
    Gối phai nhạt mùi hương bối rối
    Lá trên cành khô tan tác bay.

    Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
    Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
    Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ
    Hạnh phúc con người mong manh mưa sa.

    Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa
    Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
    Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc
    Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau.

    Riêng lòng anh anh không quên đâu
    Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
    Cây lá với người kia thay đổi cả
    Em không còn màu mắt xưa.

    Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
    Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
    Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
    Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.

  • Ăn Thương Uống Nhớ

    Ăn Thương Uống Nhớ

    Ăn Thương Uống Nhớ

    Bài viết của anh Nguyễn Song Minh – một người anh chưa gặp bao giờ, chỉ quen biết trên fb nhưng có nhiều tư tưởng, quan điểm mình rất thích vì hợp.

    Nhà cũ mình trước kia, có một vườn cây bên bờ sông Đà.

    Người ta bảo không sai, là “ăn thương uống nhớ”, nên có hai thứ trái cây mình rất thích ăn mà giờ không mấy khi mua, đó là quả na và hồng xiêm. Không mua không phải do tiếc tiền, không mua vì biết thứ mua về không thể ngon như trong ký ức.

    Hồi mình tuổi thiếu niên, ba mẹ mình trồng na quanh nhà cùng mấy cây hồng xiêm. Ba là người kỹ tính, cây hồng xiêm trồng không đúng cách nên trái không ngon, ông ấy đào lên trồng lại, tạo ra cây hồng xiêm ngon nhất trên đời với mình.

    Cây trái ba trồng, không phải để đãi mình ăn vặt, mà để bán lấy tiền nuôi mình ăn học. Suốt từ khi học lớp 8 đến hết đại học, cơm mình ăn, học phí đem nộp.. đến cả những bữa rượu ốc tập đãi bạn bè là từ cây trái ba trồng trong vườn.

    Lúc ở nhà, mình trèo cây như Tôn Ngộ Không, cả một rặng na, mình có thể nhảy như sóc từ cây đầu đến cây cuối không để gãy cành mong manh nào. Chẳng cần trèo lên, chỉ đứng dưới gốc cũng đoán được trái nào đủ già để vặt đem rấm chín cho mẹ đem bán.

    Hồi đó trái cây nhiều đến mức có lúc hái vẫn lọt, nếu chiều quên là đêm nghe rụng lộp bộp. Là do lũ chim và dơi về rỉa trái chín rớt. Có đêm mưa nghe trái rụng, tò mò vác đèn pin ra soi, thương công ba trồng cây cứ trách mình hồi chiều hái ẩu.

    Trái cây rấm chín, không thể so với trái chim ăn. Buổi sáng nhặt vào rổ, lấy dao cắt bỏ phần chim dơi gặm mổ, rồi gọt ăn. Đầu tiên vì tiếc công ba, sau vì nhận ra nó quá ngon so với trái đem bán. Mẹ thì chỉ sợ mình ăn dơ, cứ doạ “Minh ăn quả mồm chim, là lớn lên thành con chim khách ăn quả vườn đêm”. Tất nhiên là vì đã lớn, nên biết mẹ chỉ nói quá.

    Thế mà rồi lớn lên, thành con chim khách ăn quả vườn đêm thật. Đêm nay ở một nơi xa ngái quê cũ, nghe mưa rơi lộp bộp trên mái không ngủ được, dưng ăn thương uống nhớ. Thèm một buổi sớm mai nào thức dậy, lại nhặt được quả rụng trên sân, ăn nốt nửa trái quả mà con chim trời đêm qua về ăn vội.